Thứ Bảy, 25 tháng 3, 2017

Cho một 'Thời Hoa Đỏ' không được phép lãng quên!

(Người lính không trở về).

Người lính lên đường, mang theo hào khí trời Nam, mang theo giấc mộng núi sông. Ngày về xa xăm, ngày về gần gụi. Ngày về có cô gái đón chờ, có nước mắt của mẹ, có nụ cười của cha, có em thơ cứ đến cạnh bên lặng lẽ.

Người lính vào trận, mùi thuốc súng thay cho giấy trắng mực đen giảng đường, tiếng xung phong thay cho cơn rì rào gió thổi thị thành, vết thương thay cho lần hò hẹn, mảnh đạn pháo thay cho nụ hôn, lần ngã xuống thay cho hôm tái ngộ.

Cho một "Thời Hoa Đỏ" không được phép lãng quên!
Người lính vào trận, tiếng con thơ oằn vai vợ hiền, tóc xanh tựa nương mẹ già ngóng đợi, giấc chiêm bao thanh xuân sống nốt cho cha. Người lính bàn tay chai, người lính gót chân nứt, người lính cười nụ cười nắng nứt ruộng đồng, người lính của mùa màng, người lính của lúa thơm, người lính của quê hương yêu dấu, của sơn hà linh thiêng, của núi sông bất diệt.

Người lính không trở về, hương khói thay cho đoàn viên, nhớ thương thay cho khuôn mặt, xót xa thay cho cái ôm, nước mắt thay cho bàn tay nắm.

Những chiến bình của dân tộc mình, những anh linh của dân tộc mình, những người con của dân tộc mình.

Người lính không trở về, chuyện cũng bình thường thôi. Như qua nhà người thương ban sớm, thấy cô gái ấy chải tóc bình an. Như nghe con ngọng nghịu một giọng nói. Như bữa cơm có món canh nóng, có bát nước chấm ớt dầm.

Người lính lên đường, người lính không trở về, người lính đi mãi cho những bình yên ở lại.

Vĩnh viễn không ai quên, vĩnh viễn luôn ghi nhớ.

Chẳng bởi điều lớn lao, chỉ là vì nhân dân luôn có những lý lẽ của riêng mình!

NNH