Thứ Sáu, 24 tháng 3, 2017

Viết cho Sài Gòn!

Nãy ngồi taxi, nghe anh taxi nói chuyện với khách, chị khách làm rớt cái ví có giấy tờ với 131 ngàn. Chị gọi tổng đài, tổng đài gọi anh taxi, anh taxi trả lời có lượm được nên chị gọi xin lại.

Ảnh nói, “Tui chở khách rồi, khoảng 5 giờ rưỡi sáng tan ca xe về cây xăng Lê Trọng Tấn đậu đó, chị ghé đó lấy lại nha. Tui đưa cho điều hành, điều hành trả cho chị. Ừ, đúng rồi, cái chỗ có nhiều xe taxi đó. Giờ đó chị nhớ lại, nha”. Xong ảnh kể chị khách đón taxi đưa người nhà đi cấp cứu, làm rớt cái bóp. Khách đến bệnh viện rồi ảnh mới phát hiện cái bóp nằm dưới sàn xe, ảnh báo cho điều hành kiểm tra bóp rồi canh điện thoại tổng đài gọi để biết mà liên lạc với khách.

Viết cho Sài Gòn!
Nghe chuyện vui vui, nên viết xíu cho Sài Gòn. Mình yêu nhất là quê mình, yêu nhì là Sài Gòn. Có đi đâu rồi mỗi lần về lại Sài Gòn cũng cảm thấy thoải mái, như hôm nắng gắt ở Tây Nguyên, hôm mưa phùn xứ Bắc, hôm gió phóng khoáng miền Tây.

Sài Gòn sống dễ queo, dân nhập cư làm gì cũng sống được. Không làm công nhân thì làm bưng bê, không bưng bê trong nhà hàng thì bưng bê ngoài quán cóc. Không thôi thì sắm cái xe đẩy dạo bán cóc ổi mía ghim, bán bánh tằm, bán cháo lòng, bán bánh tráng trộn, bán kẹo bông gòn, bán bò bía mặn, bán xôi dứa ống…Cái quầy bán cà phê cóc dưới gốc cây có mấy chai nước ngọt với mấy chai cà phê pha sẵn, nuôi sống được một gia đình, dựng vợ gả chồng cho con cũng từ đó.

Ở Sài Gòn thì vui, mấy giờ xuống đường chơi cũng không phải ngại. Nửa khuya rồi, bạn gọi lâu quá không ngồi với nhau hay thành sinh viên lại chút. Ờ, thì mấy thằng lại ngồi đến tảng sáng, có bia có hột vịt lột, có hột gà, có trứng cút lộn, có lẩu, có tôm nhúng mù tạt, có bolero vỉa hè, có ông già như thương binh gẩy guitar hát nhạc lính… rồi có xiếc, có nuốt lửa, có biểu diễn rắn chui vào miệng thò ra ngoài mũi…

Sài Gòn mấy giờ cũng còn thức, 0h cũng được, mà 1h cũng được, 2h cũng được mà 3h cũng được, 4h cũng được mà 5h cũng được.

Sài Gòn có nhiều bar, rượu tràn như suối. Bên cạnh bar thì cũng có quán nép vỉa hè, cá đuối chấm với nước mắm me.

Dân Sài Gòn thích ăn thịt, phải là rất nhiều thịt. Cái gì cũng có giò nạc, loại giò to như nắm đấm, cắn ngập răng chấm nước mắm ớt từ cái chén con con để sẵn trên bàn. Bún bò Huế cũng có giò nạc mà hủ tíu cũng có giò nạc, bánh canh bột gạo cũng có giò nạc mà bánh canh ghẹ cũng có giò nạc. Ai không thích giò nạc thì đổi thành giò gân, giò móng.

Ăn phở thì phải có giá trụng, có đầu hành, có tương đen, có chén hột gà có chén thịt thêm. Ăn cơm tấm nhất định phải sườn nướng, mà miếng sườn phải to tẩm đầy gia vị, mỡ tràn ra bên ngoài.

Sài Gòn đi ăn ốc, gọi đủ ốc hương nướng muối ớt, ốc giác xào sa tế, ốc mỡ xào tỏi thì cũng phải có ốc len xào nước dừa. Ăn vừa ngọt nhiều vừa béo nhiều lại mằn mặn. Sài Gòn thích bánh mì không, cái gì cũng chấm bánh mì không được, ăn ốc xào sa tế vẫn có bánh mì quẹt sa tế ăn kèm.

Sài Gòn dân chơi, vỉa hè có thùng nước uống miễn phí, có tủ kính bánh mì cho người nghèo. Có quẹt xe nhìn nhìn liếc liếc phát rồi đi, tức quá thì văng tục câu “..ụ ..á”.

Ờ, thi thoảng mấy anh máu chó cũng đấm cũng đá, cũng đâm cũng chém mà cái này ít thôi, hảo hán xứ nào chẳng có.

Sài Gòn được cái ai giàu thây kệ, ai nghèo thây kệ. Ngồi cà phê túm tụm trong câu chuyện của mình, còn thằng ngồi kế bên vừa trúng Vietlott thì kệ cụ, uống xong bàn ai nấy trả tiền thôi.

Sài Gòn bận lắm, chẳng đủ thời gian để tạo thị phi cho ai hết.

Y như thằng bạn chơi bài một đêm thua sạch túi, sáng đứng dậy cười hềnh hệch về tắm đi làm, tỉnh queo!

NNH